Chúng ta nói chuyện gì với nhau vào một đêm khuya
Khi phố trơ đèn và bản ngã phơi mình trong đêm tối?
Tôi từng xem một bộ phim, lâu rồi. Không có gì đặc sắc lắm, nhưng có một chi tiết mà tôi nhớ mãi. Một cô gái cùng chàng trai cô thầm yêu gieo một mầm cây. Và cô đợi mầm cây đó lớn lên. Nhưng khi hạt mầm nảy chồi, cô cũng không thể ở mãi một nơi, để đợi ngày cái cây của cô lớn lên nữa.
Cũng như, cô không thể đứng yên mãi trong cuộc đời này, đợi mãi một người, chờ mãi một việc. Chúng ta đến và đi trong cuộc đời nhau. Không điểm dừng.
Chờ đợi, đơn giản là những nỗi buồn cô đặc một chỗ. Thật vậy. Nỗi buồn sâu lắng như thể vực thẳm. Mà, mỗi ngày trôi qua, chúng ta chìm sâu trong sự chờ đợi, chênh chao, lạc lõng. Như biển sâu và rộng, điểm dừng chỉ có thể là những lục địa xa xôi không bao giờ có thể chạm vào nhau. Bởi, sự chia ly tách rời đã là câu chuyện của quá vãng hàng nghìn năm về trước.
Đợi một mầm xanh ra lá. Đợi, kiên nhẫn, tốt thật. Nhưng hạt mầm nảy rồi, thì sẽ như thế nào nữa?
Cây, liệu có kịp lớn lên, khi những hi vọng còn chưa vùi tắt...?
Như Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét