Thôi tạm gọi là Dreamer!

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2018

1. Trảng cỏ sau Ngôi nhà số 7
Tôi sẽ bắt đầu cái note này từ một giấc mơ ngắn ngủi.

Lúc chợp mắt nhanh sau giờ làm, tôi lại thấy mình trong hình hài 19 tuổi. Ngồi bên khung cửa của Ngôi nhà số 7. Mặc chiếc áo trắng rộng dài. Tóc cắt ngắn ôm hết mặt. Nếu bạn gặp tôi năm 19 tuổi, bạn sẽ nhìn thấy đó là đứa trẻ đang vẫy vùng trong một thành phố rộng. Saigon của những năm 17 18 như một cái “American Dream”. Để khi chạm tay vào những ngày nóng khủng khiếp của cái thành phố mà sau này tôi vẫn nói “chỉ có 2 mùa: nóng và nóng chết cha” [=))], mới hiểu rằng bản thân chỉ là một cái chấm tròn màu đen trong hàng nghìn chấm tròn trên phố.



Tôi mơ thấy trảng cỏ xanh bên ngoài khung cửa quán.

Hồi còn 19, cô bạn thân còn đen nhẻm. Hai đứa vẫn thủ thỉ rồi ngày nào đó sẽ làm đám cưới ở cái trảng cỏ xanh. Đẹp hen. Rồi hôm nào làm một bộ ảnh cưới, không cần chú rể, mấy đứa mình mặc áo cưới thôi. Có áo cưới lung linh là đẹp rồi.

Rồi cũng câu chuyện hôm nào, thành thật.

Cuối tháng Ba vừa rồi. Saigon chưa bao giờ thôi là cái lò lửa. Hai đứa dắt nhau đi thử váy cưới, y như lời hứa hồi ngồi đuổi muỗi ở Hoàng Văn Thụ. “Sau này tao sẽ đi thử váy cưới với mày”.

Lúc kéo tấm rèm, nhìn váy cưới bạn mình chạm đất. Trong lòng, thốt nhiên như thể thấy dâu bể đi qua. Rằng 19, 20, 21, 22. 23 chưa tròn. Trong gương là bạn mình váy cưới chạm đất, rồi vài tháng nữa, sẽ là cô gái của người ta, mãi mãi. Trong gương cũng là mình, quần đùi, áo ba lỗ ren trắng, khuôn mặt tựa tựa cái người năm 19 tuổi.

Tôi không tin câu chuyện của “mãi mãi”. Nhưng ở khoảnh khắc đó, tôi hiểu, “mãi mãi” không phải là một giới hạn mình có chạm đến được hay không. Đó là câu chuyện về một hành trình. Có người đi được, có người ngồi lại đằng sau. “Mãi mãi” có hay không, là bởi lòng người có đủ kiên trì hay không. Có thể là kiên trì với chính bản thân mình, cũng có thể là kiên trì với một người nào đó.
Có những nghĩ ngợi, khiến lòng mình bất giác rưng rưng.

2. Tháng Năm

Đối với tháng Năm, tôi có một cái dớp. Nó giống như một cú ngã, mà lạ thay, cứ đến đúng cung đường ấy, bạn chắc chắn sẽ gặp một cái gì đó xô mình xuống. 

Tháng Năm, tôi luôn có những đoạn ký ức rất dài. Như rất lâu về trước, tháng Năm, tôi cãi nhau đến không nhìn mặt một người bạn mình quý nữa. Như vài năm đã là cũ so với bây giờ, tôi cũng có một người mình yêu quý rời đi mất. Hay hai năm trước, sau kỳ nghỉ dài, trở về từ Đà Lạt, tôi phát hiện ra, khoảng cách giữa tôi với một người, vốn dĩ chưa bao giờ gần, bây giờ đã hóa thành trăm năm ánh sáng.

Tháng Năm gần nhất. Miền Trung dạo ấy nắng như đổ lửa. Chẳng cho ai trú chân, như thể lột trần bản ngã rồi phơi mình trơ trọi. Những ngày đó, bạn có thể thấy mình cô đơn nhất, buồn bã nhất, giận dữ nhất, hoặc yêu thương nhất. Bởi vì bạn vốn dĩ đã không còn lớp vỏ để trú ẩn nữa rồi.

Có một đoạn ký ức, tôi nhớ rất rõ. Rằng tháng Năm. Buổi trưa nhà ngoại. Cái ngày đó nắng lắm. Nắng đến váng vất. Tôi nằm trên trường kỷ, nói chuyện điện thoại với một người. Cười tít mắt. Ở bàn khách bên kia, mẹ chơi cờ với ông ngoại. Tôi nghe loáng thoáng “pháo đầu, mã đội”, “hạ thủ bất hoàn”. Hạ thủ bất hoàn. Như đời người chỉ là một chuyến sang sông.

Sau đó 5 tháng, ông ngoại mất. Tất cả những điều tôi cố gắng giữ, cũng không giữ được. Tất cả những điều tôi sợ hãi, trong thời gian đó, đều lần lượt phơi mình. Như thể nắng tháng Năm năm ấy đã lần lượt thiêu đốt đi lớp vỏ mà tôi cố bọc lại để giữ gìn. Để dẫu tôi có can trường đến đâu, cũng không thể bằng một lần “hạ thủ bất hoàn” như ván cờ ngoại với mẹ đánh cùng.

Cũng tháng Năm đó. Buổi chiều nào đó giữa tháng, tôi nằm dài dưới cầu trượt dành cho tụi nhỏ mẫu giáo của trường Mầm non. Cỏ nhân tạo dưới lưng vừa được làm sạch, hơi ẩm. Nắng xiên qua hàng rào. Ở cái khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ mình thật sự có tất cả. Niềm vui đầy ắp. Chỉ có những ngày nắng. Chỉ có những yên vui.

Đó là tháng Năm duy nhất tôi được cười một cách hạnh phúc. Như một đứa trẻ.

3. Một thành phố

Tôi vừa trở về Saigon tối hôm qua, từ một thành phố. 

Dạo này, ngoài việc chính, tôi làm travel bloger cho một công ty du lịch. Có một bài viết, duy nhất trong cả đống bài tôi thảy qua cho bên biên tập, dài gấp đôi những bài khác. Anh biên tập viên phải gọt đi rất nhiều, vì anh bảo, “nặng lòng quá, nghe buồn”. 

Tôi thích những điều quen thuộc. Thích những quán cafe quen. Thích những cây cầu nối dài, dù là cầu vượt sông hay vượt đường vượt sá. Thích ngồi giữa chừng những bậc thang. Thích đi mãi những con đường không đổi. Thích cửa số nhà người ta. Thích những con hẻm nhỏ hiền lành. 

Vậy mà, gần một năm nay, có một nỗi bạc nhược trong lòng, lớn đến nỗi, dù tôi đi đi về về giữa 2 thành phố không nhớ bao nhiêu lần, cũng chỉ xuống sân bay, bắt taxi ra đâu đó, rồi lên xe bus về thẳng nhà. Không dám đi lại những con đường quen. Không dám ăn lại những món còn chưa kịp cũ. Không dám cúi đầu đếm ô gạch ở ven sông. Không dám nhìn. Không dám nghe. Mỗi lần gặp lại, như thể nín thở bước nhanh. 

Mà cũng đã gặp lại. Những ô gạch. Những cây cầu. Những con phố. Cả ấm trà. Cả bầu trời đêm tháng Tư thanh sạch trong veo của phố biển.

Có những chuyện, khi đối mặt, lại thấy lòng rất nhẹ. Bạn có thể yêu rồi giận một người, nhưng đến cuối cùng, chúng ta chẳng ai ghét được người mình từng yêu cả. Trong cuộc đời, dù ngắn dù dài, đã từng có cái đan tay rất chặt. Cái đan tay để lại những đường vân. Chỉ cần bạn xòe lòng bàn tay mình, sẽ thấy rưng rưng bao nhiêu chuyện cũ.

Giống như một thành phố. Đi bao xa, trốn bao lâu, đến lúc gặp lại, vẫn là bầu trời cũ, đêm của những ngày tháng Tư thơm nồng. 

Trong lòng lúc đó, là cái cúi đầu biết ơn. Vì có hôm qua, có ngày cũ, mới có mình rồi cũng can trường đứng dậy. Rồi mới có thể ngày hôm nay, mỉm cười gặp lại, giũ khô đi những cơn mưa năm nào.

Thế đấy, dẫu có giận dữ hay oán thán, để rồi nhìn lại và hiểu mình đã ấu trĩ bao nhiêu, chúng ta, đi được đến đây, đã là chạm đến ngưỡng cửa trưởng thành.

"Rồi sau tất cả những chuyện đó, cái gì xảy đến với m?"
"Hmmm... Cuộc sống của t, quỹ đạo của t...”


Như Duyên



https://www.2banh.vn/threads/dung-dich-rua-xe-sumo-gia-re-bat-ngo.89088/
http://www.raovat49.com/s/2491338-nuoc-rua-xe-o-to-xe-may-sumo-gia-re.aspx
https://bang.vn/Nuoc-Rua-Xe-Sumo-Chai-1-Lit-15283560893582947299
http://buabay.com/linh-tinh/366229-dung-dich-rua-xe-may-sumo-gia-re-nhat-thi-truong.html
http://bftvietnam.com/forum/showthread.php/22419-Chi-tiet-thong-tin-nuoc-rua-xe-Sumo.html
https://raovat.vn/nuoc-rua-xe-bot-tuyet-bao-ve-son-sumo-loai-1-lit-raovat-1854912.html
https://forum.duytan.edu.vn/sites/index.aspx?p=forum_thread&forum=1127&thread=750786#p0
http://suckhoesacdep.net/threads/dung-dich-rua-xe-sumo-chai-1-lit-dam-dac.710541/
http://www.hdvietnam.com/threads/dung-dich-nuoc-sumo-chai-1-lit-gia-tot-nhat.1410930/
http://vnvista.com/forums/index.php?automodule=blog&blogid=25241&cmd=showentry&eid=185124

https://www.otosaigon.com/threads/mot-so-luu-y-khi-chon-mua-may-rua-xe-hoi-nuoc-nong-cho-ai-can.8867270/
http://forum.dred.vn/thread-160768-post-197484.html#pid197484
http://www.diendanmevabe.com/threads/360720-Luu-y-khi-mua-may-rua-xe-hoi-nuoc-nong-cho-nguoi-moi.html
http://forum.gamevn.com/threads/nhung-diem-can-nam-khi-mua-may-phun-rua-hoi-nuoc-nong.1437848/

http://thietbiruaxeotoxemay.over-blog.com/2018/06/dung-dich-rua-xe-sumo-dung-rua-ca-xe-may-lan-o-to.html

http://vinface.net/blog/13334/dung-cu-rua-xe-may-tai-nha-gom-cac-thiet-bi-nao
https://issuu.com/trungnph/docs/mua_may_rua_xe_hoi_nuoc_nong.docx
https://www.surveymonkey.com/r/BRP8GB8
https://medium.com/@nguyentrung.cbc/ben-nang-rua-xe-may-cho-tram-rua-honda-64b45c28ec47
https://vk.com/@477004458-may-rua-xe-cao-ap

Share

1 nhận xét:

  1. This is the fitting blog for anybody who desires to search out out about this topic. You notice a lot its almost laborious to argue with you (not that I actually would need…HaHa). You definitely put a brand new spin on a subject thats been written about for years. Great stuff, just great! slots for real money

    Trả lờiXóa

 
Copyright © 2015. Quan Trọng Là Thần Thái.
Design by Herdiansyah Hamzah. Published by Themes Paper. Powered by Blogger.
Creative Commons License